Lòng em nhÜ nܧc TrÜ©ng Giang Ãy,
T¥ng tác giä ñ©i MÜa Gió
S§m tÓi theo chàng t§i Phúc Châø
(L©i KÏ N»)
Tr©i n¥ng mây mù, mÃy khóm cây
ñÙng kia, không bi‰t tÌnh hay say,
ñ‡ b© sông tr¡ng, con thuyŠn bé,
Cånh l§p lau già, gió l¡t lay.
Tôi tiÍn ÇÜa anh ljn tÆn thuyŠn,
ñ‹ dài thêm hån cu¶c tình duyên;
ThuyŠn Çi, tôi së r©i chân låi,
Tôi nh§ tình ta, anh v¶i quên.
ThuyŠn khách Çi rÒi, tôi vÅn cho
Lòng tôi theo lái t§i phÜÖng mô ?
Bâng khuâng trong cõi sÀu vô hån,
Không khóc, vì chÜng m¡t Çã kh¶
ñâu bi‰t r¢ng anh cÛng chÌ là
Khách chÖi giây lát ghé chÖi qua;
RÒi thôi, níu áo không tình n»a,
ñ‹ m¥c mình ai kh° ܧc mÖ.
Tôi chÌ là ngÜ©i mÖ Ü§c thôi,
Là ngÜ©i mÖ Ü§c hão ! than ôi !
Bình minh chói lói Çâu Çâu Ãy,
Còn chÓn lòng riêng u ám hoài.
Mà bi‰t vô duyên vÅn cÙ mong
Træm næm ôm mãi khÓi tình không,
Tr†n Ç©i làm kÈ ÇÜa thuyŠn khách;
ThuyŠn chäy, trÖ vÖ ÇÙng v§i sông.